Nguyên Đỗ

Người Thợ Mộc

Người thợ mộc trong xóm nghèo thưở ấy
Nghĩ làm sao khi nghe thấy người yêu
Thượng Đế thương đã gởi gấm trăm điều
Lòng trinh nữ, ôi những điều bất khả
Anh thợ mộc vững lòng tin dấu lạ
Đưa người yêu về nhà nhỏ tình thương
Tình thăng hoa, tình ấy thật phi thường
Lo săn sóc, vỗ về Mẹ Ngôi Thánh
Rồi luật định, chàng và nàng mùa lạnh
Đã chuyển di về xứ sở quê hương
Chuyến về quê nàng sinh nở dọc đường
Nơi hang đá chiên cừu thường trú ẩn
Anh thợ mộc cuộc đời thật lận đận
Phải tản cư trốn lệnh giết vua ban
Vợ vừa sinh, tình thương mến vô vàn
Hài nhi nhỏ, con chiên hiền bé bỏng
Sang Ai Cập thật vội vàng nhanh chóng
Vì bảo an tính mệnh của Thiên Nhi
Thượng Đế thương, Thượng Đế thử lạ kỳ
Ngôi cực thánh mà sao khổ nhọc thế!...
Giu-Se đó trải qua nhiều thế hệ
Người ngợi khen vị Cha cả thánh gia
Lo dưỡng nuôi, giáo dục trẻ trong nhà
Lùi vào tối khi Con ra ánh sáng
Gương thánh cả muôn đời còn rạng sáng
Cho mọi người nhìn thấy để trông theo
Những người cha, dù đói khổ khó nghèo
Cũng nhận thấy gương xưa người thợ mộc
Vững lòng tin, cậy, mến Chúa làm gốc
Hy sinh nhiều, dù sống khổ, khó khăn
Có khổ tâm, người cũng chẳng cằn nhằn
Giữ hạnh phúc trong thánh gia bền đẹp
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Người Thợ Mộc"